Trọng Sinh Chi Túc Địch | Chương 14

Chương 14: Dụ địch tức giận

Bên kia Bộ Thủy Hàn bị Đoàn Khinh Danh giữ lại, bên này Cố Bình Lâm và Ngô Tương một người đuổi một người trốn, không lâu sau, hai người đã đánh ra tới mười dặm ngoại môn. Ngô Tương ỷ vào cảnh giới áp chế, căn bản không thèm để Cố Bình Lâm vào mắt, Cố Bình Lâm cũng liên tiếp trốn tránh, cả người bụi bặm, vô cùng chật vật.

Cuối cùng, hai người đánh vào trong sơn cốc.

“Còn muốn chạy chỗ đâu?” Ngô Tương trào phúng.

Cố Bình Lâm hoàn toàn không sợ hãi: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ đến vậy, nếu bây giờ trả lại Hoá Sinh thảo, ta không so đo với ngươi!”

“So đo?” Ngô Tương như nghe thấy chuyện cười, dùng quạt ngọc gõ gõ lòng bàn tay, cố ý gật đầu, “Không sai, ta chỉ thường thôi, Hoá Sinh thảo ở trong tay ta, muốn lấy lại thì tự mình đến lấy.”

Cố Bình Lâm lạnh giọng: “Đường đường đại phái lại ỷ thế hiếp người, không sợ khiến người khác chê cười?”

Ngô Tương không nhanh không chậm “A” một tiếng: “Thuận tay nhổ hai cây cỏ dại, có ai dám chê cười?”

Cố Bình Lâm giận dữ: “Tiềm Dương sơn không chỉ có mình Huyền Minh phái, không phải của các ngươi!”

Y càng phẫn nộ, Ngô Tương càng hưng phấn, cuồng vọng cười to: “Môn phái hạng hai hạng ba thấp hèn cũng dám tranh giành cùng Huyền Minh phái? Bất kể thứ gì trên Tiềm Dương sơn này, chúng ta muốn cái gì thì lấy cái đó, huống chi một gốc Hoá Sinh thảo!”

Cố Bình Lâm cười lạnh: “Nói rất đúng.”

“Tiểu tử, ta không rảnh chơi cùng ngươi!” Ngô Tương cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, còn chưa thắng sẽ mất danh dự, vì thế thu hồi quạt xếp, lấy ra một thanh trường kiếm, từ cao đánh xuống.

Kiếm quang rơi xuống như mưa, đem Cố Bình Lâm bao phủ bên trong.

Hoàn toàn bị cảnh giới cao hơn áp chế, tuy là Cố Bình Lâm có Thần cấp công pháp trong người, vẫn không tránh nổi trận kiếm vũ này.

Nhưng mà vào lúc này ——

“Khẩu khí thật lớn,” một thanh âm lạnh lùng vang lên, “Ta thật muốn nhìn xem, Huyền Minh phái độc chiếm Tiềm Dương sơn này ra sao!”

Kiếm quang huyết sắc từ trong rừng bay ra!

Kiếm khí cực kỳ âm hàn, chiêu thức vô cùng sắc bén, cuốn lên sát khí dày đặc, khiến người hít thở không thông, trong sát khí dường như lẫn cả tia máu tươi.

Kiếm quang đánh tan kiếm vũ, dư kình xông thẳng vào giữa không trung, chỉ nghe một tiếng kêu to, Ngô Tương từ giữa không trung ngã xuống!

Cùng lúc đó, một đạo bóng xám chầm chậm từ rừng cây xuất hiện, đáp trên ngọn cây.

Đó là một nam nhân trung niên, người khoác áo xám, tay ôm trọng kiếm, diện mạo không tệ lắm, mày kiếm, mũi thẳng, môi mỏng, chỉ là gương mặt kia thấy thế nào đều lộ ra vài phần cổ quái, biểu tình trên mặt lạnh lẽo như đá tảng.

Người này thiếu một cái tai.

Thân thể khiếm khuyết thường khiến người ngoài kiêng kỵ tránh né, nhưng dĩ nhiên người áo xám kia không để ý việc này, hắn thoải mái ngẩng đầu, đem khuyết tật lộ ra trước mặt người khác.

“Đoạn thạch chi ước vẫn còn, Chiếm Nhân Tài cuồng vọng như thế, Tiềm Dương sơn còn có Thiên Tàn môn chúng ta!”

Ngô Tương giãy giụa bò dậy, đang muốn buông lời hung ác, đột nhiên nghe thấy ba chữ “Thiên Tàn môn”, nhất thời búng máu tức giận miễn cưỡng nuốt trở về.

Thiên Tàn môn không phải đại phái, nhưng mỗi lần nhắc tới bọn họ, tám đại môn phái đều cố kỵ ba phần. Hung danh《 Thiên tàn kiếm 》truyền xa, cực kỳ lợi hại, chẳng qua công pháp của Thiên Tàn môn đặc thù, cần có thể chất đặc thù mới có thể tu luyện được, cho nên môn hạ đệ tử rất ít. Bọn họ trời sinh tàn khuyết, tính tình phần lớn đều cổ quái, thông thường không lui tới thân cận với người ngoài, nhưng một khi bị chọc giận, bất luận kẻ nào cũng không để vào mắt. Ngày xưa Chân Nhất phái vì một chuyện nhỏ nổi lên xung đột với bọn họ, Thiên Tàn môn không tiếc đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng vẫn là Chân Nhất Phái cúi đầu, sau cuộc chiến đó, thực lực Chân Nhất phái tổn hao nặng nề, bị bài trừ khỏi tám đại môn phái, bởi vậy bất kỳ ai ở Tu Chân giới đều không muốn chọc vào Thiên Tàn môn.

Hiện nay Thiên Tàn môn cũng ở Tiềm Dương sơn, môn hạ đệ tử sao có thể chịu được những lời này của Ngô Tương? Vị một tai ra tay giáo huấn Ngô Tương kia là Ngũ đệ tử của chưởng môn Lão Bệnh chân nhân, xếp hạng ba trong “Thiên tàn tứ kiếm” – Chu Dị.

Chu Dị là tu sĩ ngoại đan, đã đạt tới Hóa Khí cảnh, Ngô Tương không dám động thủ nữa, mặt đỏ tai hồng, sau hồi lâu, Bộ Thủy Hàn và hai đệ tử Huyền Minh phái kia vội vàng chạy tới.

“Ngô sư huynh!”

“Là ai làm ngươi bị thương?”

……

Hai đệ tử Huyền Minh hô to gọi nhỏ, bị Ngô Tương ngăn lại.

Bộ Thủy Hàn đuổi tới bên cạnh Cố Bình Lâm, thấp giọng hỏi: “Có sao không?”

Cố Bình Lâm đã thu lại vẻ mặt phẫn nộ từ lâu, phủi bụi đất trên người: “Không sao.”

Bộ Thủy Hàn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhận ra người trên ngọn cây, không khỏi hô nhỏ: “Chu Dị!”

Nghe nói Chu Dị của Thiên Tàn môn tới Phàm Nhân cốc, quả nhiên không tồi. Cố Bình Lâm biết tính tình Chu Dị, hướng hắn làm lễ: “Đa tạ chư vị cứu giúp.”

Bốn năm người nữa từ trong rừng đi ra, sắc mặt đều rất kém, bọn họ đều là nhân vật trọng yếu của mấy môn phái nhỏ phụ cận, nghe hai người nói qua nói lại đã rõ nguyên nhân đánh nhau, lại là Huyền Minh phái ỷ thế hiếp người cướp đoạt tài nguyên.

Chưởng môn Hàm Sa đảo trả lễ Cố Bình Lâm, nhìn Ngô Tương cười lạnh: “Tiềm Dương sơn là của Huyền Minh Phái, lão phu đến hôm nay mới biết.”

Một người khác nói: “Ta cũng nên đi bái kiến Chiếm chưởng môn, thỉnh giáo xem, không biết đoạn thạch chi ước còn tính không?”

……

Ngày xưa vì muốn lung lạc các môn phái nhỏ, tổ sư Huyền Minh phái lập ra đoạn thạch chi ước, để bọn họ ở lại Tiềm Dương sơn, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau. Hôm nay Huyền Minh Phái có thể đoạt tài nguyên của Linh Tâm phái, ngày nào đó sẽ đoạt của người khác, ai biết sau này bên mình có kết cục giống Linh Tâm phái không?

Sự tình đã đến mức này, Cố Bình Lâm không xem tiếp nữa, ý bảo Bộ Thủy Hàn rời đi.

Bộ Thủy Hàn tâm tình rất tốt, đi xa mấy dặm, ý cười nhịn cũng không nhịn được nữa: “Phiền phức đến cho Chiếm lão nhân rồi! Tiểu Cố, ngươi sớm biết Chu Dị ở đó phải không?”

Cố Bình Lâm cười, không phủ nhận.

Bộ Thủy Hàn trời sinh tính cao ngạo, nhưng đối với người vừa ý lại rất tốt, hắn vỗ vai Cố Bình Lâm: “Tỷ thí nhập môn, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Hôm trước ta và sư phụ còn nhắc tới ngươi.”

Cố Bình Lâm ngoài ý muốn: “Chưởng môn nói gì về ta?”

Bộ Thủy Hàn ấp úng lung tung: “Nói ngươi dụng công…… Tóm lại ngươi cần nỗ lực nữa, ta hy vọng ngươi có thể trở thành quan môn đệ tử của sư phụ.”

Thấy hắn nói năng không rõ, Cố Bình Lâm hiểu được. Kiếp trước thì không nói, kiếp này có Đoàn Khinh Danh, Nhạc Tùng Đình sao có thể chú ý đến mình? Phỏng chừng là Bộ Thủy Hàn nói tốt về mình trước mặt sư phụ. Cố Bình Lâm cảm thấy ấm áp: “Sư huynh yên tâm, ta sẽ tận lực.”

Bộ Thủy Hàn cũng biết kẻ uy hiếp lớn nhất đối với y là ai, mặt trầm xuống: “Ngươi không cần lo lắng, Đoàn Khinh Danh quỷ kế đa đoan tâm thuật bất chính, đợi ta hồi bẩm sư phụ, nhất định phải hủy bỏ tư cách tỷ thí của hắn.”

“Hả?” Cố Bình Lâm nhíu mày.

Bộ Thủy Hàn nén giận nói: “Hắn dám kéo dài thời gian, đẩy ngươi vào hiểm cảnh, phẩm tính ác độc như thế, theo môn quy của Linh Tâm phái, sư phụ mà biết sẽ không tha cho hắn.”

Cố Bình Lâm lập tức đoán được nguyên nhân, lắc đầu.

Trừ bỏ máu lạnh chảy dưới da, Đoàn Khinh Danh quả thực là một công tử ôn hòa khiêm tốn, giỏi về đối đáp, miệng lưỡi tươi sáng như hoa sen, người ngoài nơi nào nhìn ra được vấn đề. Bộ Thủy Hàn căn bản không thích hắn, huống chi kiếp trước Bộ Thủy Hàn vì mình chọc phải hắn, cuối cùng mới…… Tuyệt đối không thể lại khiến cho hai bọn họ kết thù.

Hơn nữa lần này Đoàn Khinh Danh lại hợp ý mình, Cố Bình Lâm nói: “Việc này kỳ thật là chủ ý của ta.”

“Ngươi?” Bộ Thủy Hàn ngạc nhiên.

Cố Bình Lâm nhẹ nhàng giải thích: “Nếu bọn Trần sư huynh tới, chúng ta sẽ không có cơ hội thu thập Ngô Tương, cho nên ta nhờ Đoàn Khinh Danh chậm trễ một chút.”

Nghĩ đến tính tình Trần Tiền, Bộ Thủy Hàn gật gật đầu, lại nhíu mày: “Vậy cũng không nên giấu ta, Ngô Tương là tu sĩ Luyện Khí, ngươi đấu với hắn quá nguy hiểm, hẳn nên để ta dẫn hắn đi mới đúng.”

Kỳ thật bởi vì Cố Bình Lâm quá yếu, lại biểu hiện đến xúc động, Ngô Tương mới có thể khinh địch, sơ sẩy lỡ lời, nếu để Bộ Thủy Hàn đi, gã chưa chắc sẽ bị lừa.

Cố Bình Lâm cũng không phản bác, gật đầu thuận theo.

Bộ Thủy Hàn không so đo nữa, chỉ có chút không vui: “Thôi, lần sau phải nói cho ta.”

*

Đám người Đoàn Khinh Danh vẫn đứng chờ ở ngoài cửa môn, Trần Tiền và Thường Cẩm Tâm đều đã tới, nhìn hai người bình yên trở về, mọi người đều yên tâm. Bộ Thủy Hàn giải thích qua vài câu, nghe được Ngô Tương chịu thiệt, chúng đệ tử Linh Tâm đều vô cùng vui sướng, mắng thêm mấy câu.

Chỉ có Trần Tiền nổi trận lôi đình, chỉ vào Cố Bình Lâm liền mắng: “Làm bậy! Làm bậy! Ai kêu ngươi tự chủ trương!”

Người trẻ tuổi đều sục sôi khí huyết, Bộ Thủy Hàn xưa nay hiếu chiến, cảm thấy không có gì ghê gớm: “Huyền Minh phái khinh người quá đáng, Cố sư đệ chỉ muốn giáo huấn hắn một trận, đã không có việc gì……”

“Không có việc gì?” Trần Tiền tức giận, “Bằng chút tu vi này của ngươi cũng dám động thủ với tu sĩ Luyện Khí, ngại mệnh dài còn tu đạo làm gì, không bằng nhân lúc còn sớm cút trở về đi!”

“Được rồi,” Thường Cẩm Tâm thấy hắn mắng quá lời, vội mở miệng khuyên can, lại an ủi Cố Bình Lâm, “Ngươi còn nhỏ không biết lợi hại, việc này thật sự quá nguy hiểm, lần sau không nên lỗ mãng như thế.”

Cố Bình Lâm khom người: “Là ta sai, làm Trần sư huynh lo lắng.”

Trần Tiền vốn dĩ há mồm muốn mắng tiếp, đột nhiên nghe hắn chủ động nhận sai, tức khắc há miệng thở dốc, rốt cuộc không sao tiếp tục, sau một lúc lâu rầu rĩ nói: “Biết sai thì tốt, nhớ kỹ lấy.” Nói xong phất tay áo đi rồi.

Thường Cẩm Tâm cười vỗ vỗ đầu Cố Bình Lâm, bước nhanh đuổi kịp Trần Tiền, thấp giọng khuyên.

Bộ Thủy Hàn đi hai bước, quay đầu nhìn Đoàn Khinh Danh.

Đoàn Khinh Danh thức thời: “Là ta chậm trễ, Hành Quân huynh cứ trách phạt.”

Bộ Thủy Hàn nhìn hắn không vừa mắt, lạnh mặt nói: “Lần này bỏ qua, lần sau lại giấu ta, nhất định không tha.”

Đoàn Khinh Danh lập tức nói: “Vâng, đa tạ sư huynh.”

Bộ Thủy Hàn hừ một tiếng, không để ý tới hắn, đuổi sát Thường Cẩm Tâm, mọi người bị Trần Tiền mắng một trận, cũng không dám lộ ra vui mừng nữa, chậm rãi tan, để lại mình Cố Bình Lâm vẫn đứng tại chỗ.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Đoàn Khinh Danh quả nhiên mở miệng: “Ta không nhớ ngươi từng bảo ta kéo dài thời gian.”

“Đương nhiên là có.”

“Vì ta giải vây, hay vì ngươi sợ hắn đối đầu với ta?”

Cố Bình Lâm mặt không đổi sắc nói: “Ngươi ra đề khó, ta tự tiếp chiêu, đối thủ của ngươi là ta, ta chỉ nhắc ngươi chuyên tâm một chút thôi.”

“Ồ?” Đoàn Khinh Danh hơi hơi mỉm cười, đi đến bên cạnh y, “Nghe nói ngươi nổi giận đùng đùng chạy đi, còn đối chiến với tu sĩ Luyện Khí, ta vô cùng lo lắng.”

“Cho nên ngươi liền kéo dài thời gian, xem ta chạy trốn thế nào.”

“Cố Tiểu Cửu không làm chuyện không nắm chắc, ta chỉ thuận thế phối hợp một chút, chuyện nhỏ không tốn sức không đáng nhắc đến, ngươi không cần cảm ơn.”

“Đa tạ ngươi, khoanh tay đứng nhìn xem náo nhiệt.”

“Ngươi lại hoài nghi ý tốt của ta.”

Ý tốt? Cố Bình Lâm hừ nhẹ.

“Tức giận, hóa ra là thủ đoạn dẫn người khinh địch mắc mưu,” Đoàn Khinh Danh mỉm cười ghé sát vào bên tai y, “Ngươi hay tức giận như vậy, rốt cuộc khi nào là thật, khi nào là giả?”

Cố Bình Lâm nghiêng mặt nhìn hắn: “Ngươi đoán xem?”

“Ta ngu dốt, nào thấu hiểu được tâm tư của ngươi,” Đoàn Khinh Danh thở dài, “Nghe nói, sư muội trông giống ngươi, Trương Liên ấy, ngày mai lại muốn tới.”

“Đoàn Khinh Danh!”

“Đây là thật.”

Bàn tay trong tay áo hơi hơi nắm chặt, lại buông ra. Cố Bình Lâm bình tĩnh: “Vẻ ngoài mà thôi, thật giả thì sao chứ? Tỷ thí nhập môn gần ngay trước mắt, ta thực chờ mong biểu hiện của thiên tài ngươi.”

Đoàn Khinh Danh cười nói: “Biết rõ không phải đối thủ, hà tất chấp nhất?”

Cố Bình Lâm hỏi lại: “Chọc giận ta, cũng là thủ đoạn của ngươi?”

“Ngươi nghĩ thế nào, thì chính là thế ấy,” Đoàn Khinh Danh duỗi tay phủi phủi bụi đất bám trên quần áo hắn, “Tự tin mù quáng có thể khiến ngươi xuất sắc hơn à?”

“Tự phụ quá mức, chỉ mang đến thất bại.” Cố Bình Lâm cười nhẹ, thả người lao nhanh lên núi.

One thought on “Trọng Sinh Chi Túc Địch | Chương 14

  1. Pingback: Trọng Sinh Chi Túc Địch | Thục Khách – /ˈkʌmkwɒt/ (Q.)

Leave a comment